Theo chân đoàn Elantra qua những cung đường trải đầy sắc màu thiên nhiên tuyệt diệu. Từ Đồng Văn, Yên Minh qua Lũng Cú về ngang Mèo Vạc sương giăng khắp lối. Buổi sáng thức dậy giữa núi rừng yên tĩnh bạn có thể ngỡ rằng mình đang lạc vào giấc mơ và tự hỏi, tại sao tạo hoá lại ban tặng cho loài người món quà cảnh vật quá mê ly?
Hà Giang, tháng ba không có hoa tam giác mạch, nhưng nói thật là chẳng có ai đến Tây Bắc chỉ vì hoa, bởi còn biết bao nhiêu cảnh sắc đẹp vô ngần hơn nữa. Bạn đã bao giờ tận mắt chứng kiến dòng sông trong veo xanh ngắt chưa? Xanh như ngọc biếc ấy! Chỉ có thể là con sông Nho Quế quanh năm vẫn ở đó ôm lấy núi đồi trầm mặc. Sông đẹp, núi đẹp, vách đá cheo leo trùng điệp nuôi lấy yên bình. Thật là đến cỏ cây cũng đẹp dù con người nơi đó lấm lem. Tôi trót phải lòng chiếc váy hoa của cô gái Mông tung bay trong gió. Nói làm sao cho hết ngôn từ giữa núi rừng miên man dễ chịu. Cứ yêu lấy tất cả thôi!
Tôi nói với em, chỉ có nhón chân đi và chạm tay vào “non sông gấm vóc” mới giúp hồn người lớn dậy. Ở một nơi chật hẹp như ngã tư quanh thành phố luôn tiếng còi inh ỏi, người ta cố sức tranh nhau từng bước chân dẫu đôi lần đã mỏi, thì đến với Hà Giang chắc chắn những đua chen sẽ được cởi trói. Cần gì đâu giữa trái tim bé nhỏ trong ngàn đập nhịp yêu thương của của những con người thuần tuý như nhau. Người ta ở miền xuôi cứ thích phóng đại hào nhoáng, chứ nơi này cả dãy Hoàng Liên Sơn ngó mà xem, đời sống đơn giản đến nghê thường.
Tôi thấy buổi sáng ở Hà Giang trẻ con đeo gùi thong dong đi hái lá. Người lớn ra nương, bầy chó nhỏ chạy quanh núi đồi bình yên thẩn thơ. Tôi nhớ hoài bữa cơm gạo nương với rau rừng sao mà ngon đến thế? Ở Hà Giang mấy ngày, tôi nuối tiếc thời gian vì sợ mọi thứ qua nhanh, sợ về lại thành phố sẽ không còn được thấy thiên nhiên hùng vỹ bao la bát ngát trời xanh, sợ làn mây mỏng manh vắt ngang đỉnh đồi bay mất. Ngắm những ngôi nhà lúp xúp nhỏ xíu yên tĩnh nằm nghiêng trên dãy núi làm tôi dịu lại, giá như mình cũng có một nơi như Hà Giang để trở về sau mỗi buổi chiều tan sở. Đời sống khi đó chắc không còn ganh đua. Ước muốn chỉ là ước muốn thôi vì làm sao bạn có thể trộn lẫn xô bồ thành thị vào nơi thần tiên an yên như vậy? Thế cho nên, Hà Giang dù có phải đến đó nhiều lần tôi tin vẫn đắm lòng du khách như lần đầu gặp gỡ. Vì, những bình dị nhỏ bé nhưng không có nghĩa bình thường.
Chiều hôm ấy, tôi đứng trên cột cờ Lũng Cú nơi cực đông của tổ quốc nghe tim mình bồi hồi, mọi thứ ở dưới kia đang thu nhỏ và nhìn lên quốc kỳ đỏ thắm đang tung bay trong gió nghe tự hào dãy đất quê hương. Rời cực bắc, di chuyển về Mã Pì Lèng, dưới làn sương hư ảo trùng điệp nối đuôi nhau. Tả làm sao cho hết vẻ đẹp khi tầm mắt và trí nhớ cứ chen lấn lên nhau như núi liền núi sông liền sông, cứ lượn quanh dẫn ra màu trời tím thẫm. Đời người, được đứng trước bình yên trong trẻo giữa thiên nhiên bao la ngất trời, tôi thấy tâm hồn mình thoả ý chờ mong.
Nếu khi nào bạn cảm thấy đời sống chung quanh đang quá chật chội và mỏi mệt, hãy đến với Hà Giang để nghe những thanh âm dường như dịu lại. Ở đó, thi thoảng bạn sẽ bắt gặp cảnh đồng cỏ bát ngát bên đàn bò rung reng tiếng lục lạc trên cổ, chẳng có chủ nó ở đó vì đồng xanh mênh mông yên bình thanh vắng, chúng nó tha hồ quẩn quanh và ưỡn mình phơi nắng. Tôi đã thấy, đã in sâu trong tiềm thức khung cảnh đó để mỗi khi lòng mỏi mệt lại nhớ về thảo nguyên Đồng Văn, nhớ đàn bò ung dung núi đồi và cảm nhận mình cũng đang đứng đâu đó xin được rong chơi cùng nó. Để tự do vẫn còn in nguyên nơi đó và tình yêu thương cho muôn vẻ đất trời vẫn còn hoài trong tôi.
Lại nhớ câu thơ mà thuở nhỏ tôi hay thì thầm đâu đó, những giấc mơ ấu thơ đang được hiện ra và cảm ơn những ngày nắng đã mang đến cho tôi những chuyến đi phủ vây những đam mê cháy bỏng. Đi là để trở về, đi để tắm mát những ngày hoang hoải giữa những trầm luân trong đời sống mê mải, tị hiềm chếch choáng. Để dừng lại hơn thua và quay vào bên trong tự bao giờ xin cuộc đời cứ cho mình bé dại.
Đến Hà Giang, bạn nhớ thả lõng tâm trí bằng những điều chậm khẽ, bạn sẽ say đấy, không phải cung đường tay áo hay những bãi đá xô nghiêng cheo leo vực thẳm. Mà say vì cảnh sắc, như chàng trai ấy phải lòng cô sơn nữ mà nguyện những ngày sau tận hiến đời mình với núi đồi. Bạn đi đi, để trở về bạn có rất nhiều kỉ niệm gói ghém trong ngăn kí ức và đắm chìm miên viễn xa xăm.
Tôi yêu thiên nhiên, yêu núi rừng Tây bắc. Yêu hết thảy những tự do trong trẻo thơm mùi cỏ mới. Xin cho sớm mai còn thức dậy để nhìn ra bầu trời dịu vợi ở nơi xa và thầm ước ao được quay về chỗ cũ, được tắm mình với tự do trong sáng và nương náu yêu thương. Xin cảm ơn tất cả điều hiện hữu. Giữa bốn bề đất trời và xin được áp cánh tay lên trái tim trong ngực cúi xuống nhặt lấy viên sỏi trong lòng đất mẹ đã nuôi lớn hình hài.
Cảm ơn những sớm mai, thanh bình vẫn tràn qua đây.