Bằng Cường từng trải qua những chuỗi ngày khó khăn. |
Bằng Cường tên thật là Đỗ Hùng Cường, sinh ngày 7 tháng 10 năm 1981 tại Nam Định nhưng lớn lên và học tập tại Hà Nội. Bằng Cường được biết đến với vai trò là ca sĩ thành công sau khi trình bài các ca khúc như "Tôn thờ một tình yêu", "Ngày hạnh phúc", "Tình yêu và nỗi nhớ"... Không chỉ ca hát, Bằng Cường còn sáng tác ca khúc.
Bằng Cường có niềm đam mê mãnh liệt với âm nhạc. Nhưng ít ai biết anh từng trải qua những ngày tháng êm đềm, sóng gió ập đến khi gia đình anh bị phá sản, anh trai và mẹ cũng lần lượt qua đời đã khiến chàng công tử ngày nào buộc phải trở nên mạnh mẽ.
Trong một bài phỏng vấn mới đây Bằng Cường tâm sự về quá khứ không thể nào quên của mình: "Tôi là con út trong 1 gia đình có truyền thống nghệ thuật tại Nam Định. Nhưng sau này, bố tôi gác lại công việc cùa 1 họa sĩ có tiếng để lấn sang lĩnh vực kinh doanh.
Thời làm ăn buôn bán thuận lợi, gia đình không thiếu cái gì cả. Bố còn khuyên mẹ xin nghỉ hưu sớm để có thời gian chăm lo cho 4 đứa con trai đang tuổi ăn, tuổi học.
Nhưng rồi biến cố bất ngờ ập đến với cả nhà tôi. Do bố quá mải mê làm ăn nên đã bị người xấu lợi dụng, lừa mất hết tất cả tài sản. Từ 1 gia đình đi đâu cũng có kẻ đưa người đón, bỗng chốc cả nhà tôi rơi vào cảnh vỡ nợ phải ra đứng đường."
Hiện nay, Bằng Cường đã có một chỗ đứng vững chắc trong làng nhạc Việt . |
Khó khăn chưa dừng lại khi cả gia đình Bằng Cường lên Hà Nội để lập nghiệp và ở nhờ nhà người thân: "Năm 1994, anh trai thứ 2 của tôi bị ốm và qua đời khi vừa tròn 20 tuổi. Việc mất 1 thành viên trong gia đình khiến mọi người, đặc biệt là mẹ tôi rất đau buồn và hụt hẫng. Đến năm 1996, tôi cùng anh trai cả nhận đi hát cho các đoàn ca nhạc từ TP.HCM ra Hà Nội biểu diễn.
Lúc đó đi hát được bao nhiêu tiền tôi cũng cố gắng dành dụm để đem về đưa cho mẹ chứ không mua sắm cho mình cái gì cả.
Sang năm 1997, tôi và anh trai vẫn duy trì công việc đi hát. Trong 1 lần đi diễn xa nhà, tôi nằng nặc đòi về vì nhớ mẹ nhưng anh trai động viên cố gắng đi diễn để kiếm thêm thu nhập.
Ngày hôm sau, tôi nghe tin mẹ mất mà mọi thứ dường như sụp đổ trước mặt tôi. Khi chuyện đau buồn tạm lắng lại, ông nội có khuyên tôi học lấy cái nghề vì thấy công việc ca hát rất khổ cực, vất vả. Thời gian không đi hát, tôi học và làm nghề chạm khắc gỗ.
Nhưng sau 3 năm, tôi quyết định lại theo đoàn biểu diễn để đi hát khắp mọi nơi cho đỡ nhớ nghề và kiếm thêm thu nhập cho bản thân.
Tưởng mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ hơn với mình thì năm 2004 ông ngoại tôi mất rồi năm sau nữa anh trai tôi cũng qua đời. Chuỗi năm gặp chuyện buồn liên tiếp khiến tôi suy sụp tinh thần rất nhiều.
Mãi đến 2006, tôi mới liều lĩnh Nam tiến để mở ra trang mới cho cuộc đời..."